《【南吕】一枝花 禄山谋反苍》拼音版
元代:石子章
【南吕】一枝花禄山谋反苍-石子章
禄山谋反
苍烟拥剑门,老树屯云栈。西风吹渭水,落叶满长安。近帝都景物凋残,伤感起人愁叹。只合在边寒间,只见那白茫茫莎草连天,甚的是娇滴滴莺花过眼。
【梁州】不幸遣东归蓟北,更胜如西出阳关,看几时捱彻相思限?怕的是孤灯荧暗,残月弓弯,戍楼人静,梅帐更阑。思量玉砌雕阑,消磨尽绿鬓朱颜。再几时染浓香翡翠衾温,迷醉魂芙蓉帐暖,解余酲荔枝浆寒?这近间,敢病番,旧时的衣褃频频儹。瘦证候何经惯?那的是从来最稀罕,单出落着废寝忘餐。
【三煞】动无喘息行无汗,坐也昏沉睡不安,两行泪道渍成斑。每日家做伴的胡友胡儿,胡舞胡歌,胡吹胡弹,知他是甚风范?偏恁一曲霓裳宠玉环,羯鼓声干。
【二煞】拚了教匆匆行色催征雁,止不过拍拍离愁满战鞍,驱兵早晚到骊山。若夺了娘娘,教唐天子登时两分散,休想再能够看一看。四件事分明紧调犯,势到也怎摭拦?
【尾声】把六宫心事分明的慢,将半纸音书党闭的悭,教千里途程阻隔的难。我因此上一点春心酝酿的反。
唐代·石子章的简介
石子章,元杂【zá】剧作家。名建中,以字行。祖【zǔ】籍柳城(今辽宁【níng】朝【cháo】阳)人。石晋之后。曾寓居大【dà】都(今北京),客【kè】游真定(今河北【běi】正定),后【hòu】家于【yú】郑南【nán】(今河南郑州,一说今陕西汉中)。金亡【wáng】后曾随乌古【gǔ】孙仲端出使西域【yù】。与元好问、李显卿、张【zhāng】肃、陈述、王【wáng】旭等交游【yóu】友【yǒu】善,此数人多有寄赠子【zǐ】章之【zhī】诗【shī】,则子章亦由金入元时人。为人“疏狂放【fàng】浪【làng】无拘禁【jìn】”。所作杂剧【jù】二种。
...〔
► 石子章的诗(4篇) 〕